1 tháng sau
_ Vy nè , còn 3 ngày nửa lấy chồng rồi mày nhớ
ngoan nghe không ?
_ Dạ… nhưng ..
_ Nhưng gì ….
_ Má cho con đi gặp anh Nam 1 lần cuối đựoc
không ?
_ Để làm gì ?
_ Con chỉ muốn gặp ảnh 1 lần cuối thôi !
_ Thôi đuợc rồi , dù sao hôm nay củng có tiền ,
qua trả cho nó đi , mắc công sau này nó làm khổ
mày , mày biết nhà nó không ?
_ Dạ biết , lúc trước ảnh có cho con địa chỉ ..
Niềm vui và nỗi buồn đang xen lẩn nhỏ , vui vì
nhỏ sắp gặp đuợc nó , buồn vì có lẻ đây là lần
cuối …nhà nó là 1 dãy phòng trọ ộp ẹp , nó ở căn
phòng cuối cùng . Mà sao hôm nay căn phòng đó
đông ngừoi vậy , có cả tiếng trống tiếng kèn in
ỏi .
_ Anh ơi , đây là nhà anh Nam phải không anh ?
_ ừh , em vào thắp nhang cho nó đi ..
_ Thắp nhang … là sao anh ?
_ Chứ không phải em đến dự đám ma nó à ?
_ Dạ ….. em không biết …( giọng run run )
_ Mà em là ai , sao không biết nó chết ?
_ Dạ , em tên Vy , là….
_ Vy ? có phải em là cô gái bán bánh trán không ?
_ Dạ …
_ Thằng Nam gửi cho em lá thư này truớc lúc
chết .
Mặt nhỏ tái nhạt , nó không tin những gì đang
diển ra …. ” Vy ne , anh biết khi em đọc lá thư
này thì anh không còn cơ hội gặp em nữa , không
còn cơ hội đuợc nhai ngấu nghiến món bánh trán
em làm , bây giờ là nó chỉ là mơ uớc thôi em à .
Khoảng thời gian có em , anh thật sự hạnh phúc ,
chưa ai trò chuyện với anh nhiều bằnng em ,
chưa ai quan tâm anh nhiều như em , mỗi lần
nhìn vào mắt em anh thấy những niềm vui vô
tận , anh biết mình chỉ là 1 thằng bán bánh giò ,
1 thằng nghèo nát , nhưng tình yêu anh trao em
là bất tận , chỉ cần thấy em cừoi thì diều đó đả
làm anh hạnh phúc … và diều cuối cùng …. Anh
biết mình không đủ tư cách yêu em trên cỏi đời
này .. vậy xin em hãy cho anh yêu em từ nơi mộ
sâu đất lạnh …. Em nhé !”. Nhỏ đổ sụp , đôi tay
nhầu nát lá thư , những tiếng nấc đứt quãng , nhỏ
guợng mình …
_ Sao anh Nam chết vậy anh ?
Nhỏ gạt nứoc mắt chờ đợi câu trả lời .
_ Ừ , nó bị khối u trong ngừoi , nay là tới hạn
phải phẩu thuật , nghe đâu nó giành giụm đuợc
vài chục triệu , nhưng số thằng này mang kiếp
khổ , tháng truớc nó làm mất , không có tiền
phẩu thuật … nằm ở nhà chết .?!
Nhỏ như chết lặng …….. xung quanh khói nhang
bay mù mịt , nó u ám như trái tim nhỏ bây giờ,
tiếng kèn , tiếng trống lọan nhịp , nó hổn độn
như suy nghĩ của nhỏ , nhỏ quay về , đứng lặng
nơi gốc đường quen , nơi nhỏ vẩn đợi nó khi
trăng lên , nơi nhỏ nhìn thấy từng cái run sợ của
nó khi nói yêu nhỏ , dòng ngừoi vẩn tấp nập trôi
nhung sao nhỏ đơn côi quá , đang có 1 vết
thuơng ở tim nhỏ , nó đang lan ra , cái vết thương
ấy không nhức , không rát , không làm ngừoi ta
xuýt xoa nhưng sao nó nhói , nó buốt , nó làm
người ta xót xa ………
Ngày hôm sau nhỏ tới đưa tiển nó , nghĩa trang
hôm nay lạnh thật , 1 cái hố sâu đựoc đào sẳn ,
quan tài nó đựoc thả từ từ xuống , nhỏ tiến lại ,
ngồi cạnh bên , nhỏ lấy trong giỏ ra 1 bịch bánh
trán … Nhỏ lầm bầm ” Anh à , em đang thực hiện
diều ứoc của anh đây , anh mở mắt ra nhìn em
đi , em xin anh đó ….1 lần thôi anh …. Đây … đây
là bịch bánh trán do chính tay em làm theo đúng
ý anh đây , không khô , không trứng ….bịch bánh
trán này củng giống như tình yêu em và anh vậy
phải không anh ? , nó có vi MẶN của muối , vị
CHUA của chanh , vị Cay của ớt , và cái khô khan
đến khó chấp nhận của từng sợi bánh trán …. Em
xin lổi … em không thể cho anh đựoc sư ngọt
ngào … bởi vì .. bánh trán trộn …không thể bỏ
đuờng anh à ….” Từng lớp đất dựoc phủ lên quan
tài ….. chiều nghĩ trang hoang lạnh , gió vẩn thổi
từng cơn gợn ngừoi , từng thớ đất xanh lạnh ,
từng tia nắng cuối chiều héo hắt , nhỏ đứng đó ,
đứng cạnh ” nó “, gần thật gần nhưng sao quá xa
… nhỏ vẩn đang khóc,nứoc mắt chảy dài trên
khuôn mặt trắng ngần , những giọt nuớc mắt long
lanh , trong sáng . trong sáng như tình yêu nó
giành cho nhỏ vậy , chưa 1 lần nắm tay , chưa 1
lần ôm nhau , chưa 1 lần được chạm bờ môi …..
mà sao nó lại cảm thấy ngọt ngào , hạnh phúc.
(ST)